Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

[Stories] Trái tim ác quỷ!!!!!


Ôm lấy cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng của Yong trong tay . Ánh mắt hắn hốt hoảng nhìn khuôn mặt càng lúc càng trở nên xanh xao một cách nhanh chóng của Yong , hơi thở cậu bắt đầu đứt quãng, khó khăn … Và trong giây phút này , Huyết Phụ tàn nhẫn lạnh lùng vô cảm trước cái chết của cả nhân loại bắt đầu run lên … sợ hãi …

_ Yo..ng … YONG À …. Yong … _ Hắn bắt đầu hét lên , cố lay cho đôi mắt đang nhắm nghiền của Yong hé mở … nhưng đáp lại chỉ là hơi thở khó nhọc của cậu … _ Daesung ..Daesung …Daesungggg… _ Hắn gào lên … trong giây phút , hắn cảm thấy mình trở nên vô dụng và bất lực … cái sức mạnh khủng khiếp mà hắn sở hữu không thể làm được gì để giúp cho cậu lúc này … đó là sức mạnh để huỷ diệt chứ không phải cứu chữa như của Daesung …

_ Đúng là ngươi sẽ vì tên nhóc này mà đến đây nhỉ ._ Một giọng nói khàn đục bất ngờ cất lên .

Nhanh như cắt , hắn quay phắt người lại trong khi vẫn ôm chặt Yong trên tay , ánh mắt xen lẫn cả lo lắng và giận dữ nhìn xoáy vào gã đàn ông đang từ từ bước vào tiền sảnh , cũng như hắn , gã chẳng chút ngại ngần dẫm đạp trên thi thể những gã thợ săn đã ngã xuống … Gã khẽ dừng lại cách hắn 1 đoạn khá xa , đưa ánh mắt đen tối nhìn hắn , một ánh mắt không thoáng chút sợ hãi .

_ Tên nhóc đó quý báu thật đấy … nó cũng thật đẹp… ta… _ gã chưa nói dứt câu thì cổ họng gã đã bị bàn tay lạnh buốt của hắn bóp chặt và nâng hẫng lên giữa không trung .

Ánh mắt rực lửa , hàm răng nghiến chặt đầy tức giận , hắn quẳng cả cơ thề to lớn của gã bay thẳng vào bức tường đánh rầm . gã rớt xuống như 1 trái mít rụng . Nhưng kỳ lạ thay , ngay lập tức gã đứng bật dậy , không một chút biểu hiện đau đớn thoáng qua trên nét mặt … ngoài đôi mắt đỏ rực đầy tức giận nhìn về phía hắn … nhưng chẳng chút bận tâm đến gã , hắn quay bước vội vã , đôi cánh khổng lồ trên lưng vỗ mạnh , lòng nóng như lửa đốt , hắn muốn mau chóng mang Yong rời khỏi nơi đây , hắn cần tìm Daesung . Nhưng khi cơ thể hắn vừa cất lên khỏi mặt đất với thân hình mềm nhũn lã đi của Yong trên tay thì …

_ Chỉ có ta mới cứu được tên nhóc đó của ngưới thôi … Huyết Phụ _ Gã lạnh lùng lên tiếng , ánh mắt sáng rực và nụ cười đắc thắng nhìn thẳng vào hắn như thách thức ..

Câu nói bất ngờ của gã khiến hắn khựng lại . Hắn chầm chậm quay nhìn lại , sát khí càng lúc càng toả ra dữ dội từ người hắn , trong phút chốc không khí xung quanh hắn như muốn bị đống băng lại .

********************************

Máu … tiếng la hét … gầm rú … những gương mặt giận dữ … lở loét đầy máu … tiếng rên rỉ đau đớn … Daesung … Taeyang … Seungri … CL … tất cả mọi người … máu … vương vãi khắp nơi … xác chết … những mảnh vụn cơ thể … tung toé … Top … Top … Top ơi … Top …

Yong bừng tỉnh ….

Một căn phòng trắng toát … rộng rãi ,được bài trí cầu kỳ với những bức màn cửa trắng tinh … tạo nên 1 cảm giác bình yên đến kỳ lạ … và trong góc phòng, một dàn loa đắt tiền nhẹ nhàng phát ra những giai điệu ngọt ngào và ấm áp… Yong ngơ ngác nhìn quanh … đầu óc cậu trống rỗng mơ hồ , cứ như có 1 màn mây mờ đang không ngừng bao phủ trí nhớ của cậu , tất cả mọi thứ đều mờ ảo , Yong cố lê chân xuống khỏi chiếc giường trắng tinh ấm áp … Yong cố bắt trí não mình hoạt động với biết bao câu hỏi :‘’…Đây là đâu nhỉ… sao mình lại ở đây … mà… mình… quên gì nhỉ … chuyện gì đó …. Hình như…’’ bất giác Yong khuỵ xuống , đầu cậu đau như búa bổ khi cậu cố nhớ lại … Đúng lúc đó cửa phòng bật mở , Yong giật mình ngước lên .
Một thanh niên trẻ bước vào , dáng người tầm thước với khuôn mặt khá tuấn tú , anh ta vội vã chạy đến đỡ Yong dậy và dìu cậu tới giường ….

_ Cậu không được khoẻ , đừng xuống giường vội như vậy ._ Người thanh niên ân cần .

Yong ngã phịch xuống giường , cậu mệt mỏi đưa mắt nhìn người thanh niên đầy hoài nghi .

_ Đây là đâu vậy ?._ Yong cố cất tiếng hỏi.

_ Đây là nhà của chủ nhân tôi , à mà cậu cứ gọi tôi là Seven là được rồi , tôi là người chăm sóc cho cậu , cần gì cứ nói tôi là được ._ Seven mỉm cười nhẹ nhàng .

_ Sao Yong lại ở đây ?

_ Chủ nhân tôi cứu được cậu nên đưa cậu về đây. _ Vừa nói Seven vừa kéo nhẹ chiếc chăn lên đắp cho cậu .

_ Cứu Yong sao? Sao phải cứu Yong ? chủ nhân huynh đã cứu Yong ở đâu ?

Seven hơi khựng lại, ánh mắt anh liếc nhanh lên khuôn mặt Yong rồi vờ như không nghe được câu hỏi của Yong , anh đứng dậy , mỉm cười nhìn quanh ..

_ Cậu thấy phòng này được không ? có cần tôi mang thêm gì vào nữa không ? Cần thêm gì cậu đừng ngại cứ nói tôi nhé …

Yong im lặng , ánh mắt cậu lặng lẽ xoáy vào dáng vẻ đang càng lúc càng tỏ ra lúng túng của Seven … Một cảm giác bất an và hoài nghi len lỏi vào cậu …

_ Yong hơi mệt , chỉ cần ngủ thôi …_ Yong nhoẻn miệng cười .

_ A… ừm vậy cậu nghỉ ngơi đi , có gì gọi tôi , tôi ở ngay bên ngoài cửa này . _ Nói đoạn Seven cúi đầu chào Yong rồi vội vã biến mất sau cánh cửa .

Yong ngay lập tức rời khỏi giường , cậu chạy đến bên cửa sổ và nhìn xuống dưới … cậu đang ở trên tầng 4 của 1 toà nhà khá lớn , bên dưới là 1 khoảng sân rộng trống hoác chỉ dày đặc cỏ khô và có đến 3 người đàn ông mặc áo đen đang đứng sừng sững bên dưới , Yong cố phóng tầm mắt ra xa … một bức tường cao ngút , chắn giữa cậu và thế giới bên ngoài . Yong chợt thấy như mình đang ở trong 1 toà pháo đài kiên cố . Thoáng chút bất lực , Yong lùi lại ngồi phịch xuống giường . Cậu cố gắng trấn tĩnh lại và hình dung mọi chuyện đang xảy ra .

…..

Nửa tiếng sau , Yong bắt đầu thấy khá hơn , đầu cậu đã bớt đau và có thể bình tĩnh hơn rất nhiều . Yong nằm ngửa trên giường , ánh mắt dán chặt vào trần nhà thạch cao trắng , cậu bắt đầu tập trung lại tất cả những gì mình còn nhớ được .

_ ‘’ … Mình tên Yong , … mình là người của Bar Heaven, … mình như đứa trẻ 10 tuổi , cho đến khi gặp được …. Gặp được …. Mình đã gặp được ai nhỉ … một người rất quan trong … mình… một người rất quan trọng … sao mình không thể nhớ nhỉ … ai đó … là ai đó … mình , sao mình lại quên nhỉ … người ấy …. Mình…’’ _Đầu Yong lại bắt đầu đau buốt … Yong ôm lấy đầu , oằn người vì đau đớn …. Cả người cậu run lên bần bật…

Ngay lập tức Seven lao vào phòng , anh lấy vội trong túi ra 1 hộp thuốc và nhét cho Yong uống . Khi thấy nét mặt Yong khẽ giãn ra như đã bớt đau , Anh khẽ thở phào nhẹ nhỏm …

_ Cậu đừng cố nhớ lại làm gì , vô ích thôi , cậu nên nghỉ ngơi đi .

Đang thở dốc run rẩy vì cơn đau vừa trôi qua, câu nói vô tình của Seven ngay lập tức nhen nhóm khiến cho ngọn lửa hoài nghi trong Yong càng lớn , nhưng nhanh như cắt , cậu nhắm nghiền mắt lại và nằm im lìm như đã ngất đi . Thấy Yong cứ nằm im bất động , Seven lay khẽ cậu , nghĩ Yong đã ngất xỉu vì đau , anh sửa cậu nằm lại ngay ngắn trên giường và kéo chăn lên dắp lại cho cậu .

Một cách nhẹ nhàng , Seven ngồi xuống bên mép giường , vuốt nhẹ lại những lọn tóc bạc lấp lánh ướt mồ hôi đang loà xoà trên trán Yong , bất giác Seven mỉm cười …

_ Cậu đẹp thật đấy , cậu rất hợp với bộ dạng thiên thần khi còn ở Heaven . Yong à,… từ giờ , cậu hãy ngoan ngoãn ở lại đây nhé … ở lại với tôi … 1 đứa trẻ 10 tuổi trong hình hài xinh đẹp thế này … cậu đúng là thiên thần đấy Yong … thiên thần đáng yêu như cậu không nên cứ mãi đi theo tên quái vật đáng ghét ấy , hãy vĩnh viễn quên mất hắn đi …cậu nên là của tôi .

Nói đoạn ,Seven cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi Yong trước khi rời khỏi phòng .

Còn lại 1 mình trong phòng , Yong vẫn cố nằm im bất động với đôi mắt nhắm nghiền ….

Trong đầu cậu , những câu hỏi tiếp tục được đặt ra … nhưng có những điều cậu đã biết được qua những giây phút ngắn ngủi từ khi tỉnh dậy .Thứ nhất: Họ , chủ nhân toà nhà này và Seven đều không hề hay biết cậu đã trở lại bình thường chứ không phải chỉ là 1 cậu nhóc 10 tuổi như khi ở Heaven . Thứ hai: dường như họ khá chắc và cũng không muốn cậu nhớ lại những chuyện quá khứ . Thư ba : cậu luôn bị họ giám sát bằng chứng là Seven luôn xuất hiện rất đúng lúc … và điều quan trọng nhất : họ biết rõ người rất quan trọng đối với cậu mà chính cậu không thể nào nhớ ra được và không hề có ý định nói cho cậu biết .



Ngày thứ 3 sau khi Yong tỉnh dậy .

Seven mang theo khay thức ăn đầy ắp , nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng , và mỉm cười hài lòng khi thấy Yong đã nhoẻn miệng cười tươi rói ngồi đợi anh ở chiếc bàn nhỏ nơi ban công như mấy ngày nay .

_ Cậu ngồi đợi tôi à ? _ Seven diu dàng bước đến đặt khay thức ăn xuống bàn và nhìn Yong trìu mến.

_ Yong muốn gặp huynh _ Yong lại nhoẻn miệng cười , đôi mắt nâu tròn xoe nheo lại , cậu khẽ nghiêng đầu nũng nịu …_ Hôm nay huynh đến trễ hơn hôm qua 3 phút.

_Hahaha… cậu đếm luôn à… _ Seven cười to ra chiều rất hài lòng .

_ Tại Yong nhớ huynh mà …_ Yong lại mỉm cười, nụ cười cám dỗ của 1 thiên thần .

Seven khẽ cúi xuống , hôn nhẹ lên vần trán bướng bỉnh của cậu , trong tích tắt môi Yong mím chặt lại chịu đựng , nhưng rất nhanh cậu lại mỉm cười như không có gì xảy ra khi Seven vừa kết thúc nụ hôn và nhìn cậu âu yếm

_ Cậu thích huynh không ?

_ Thích…_ Yong trả lời không chút đắn đo _... nhưng huynh cho Yong ra khỏi phòng Yong mới thích huynh nhiều hơn . _ Yong cố dùng giọng ngọt ngào và nũng nịu nhất mà cậu có thể .

_ Không được ._ Seven trả lời chắc nịch .

Trong thoáng chốc , ánh mắt Yong sắc lẻm liếc nhanh ra cửa , nhưng rồi cậu lại nhoẻn miệng cười . Cậu đứng dậy , bước đến ôm choàng lấy Seven, khiến anh sững người vì ngạc nhiên …
Vừa dụi mái tóc bạc mượt mà vào khuôn ngực anh , Yong cứ ôm cứng Seven và lắc cơ thể anh không ngừng …

_ Đừng mà… huynh cho Yong ra ngoài chơi đi , buồn lắm … trong phòng buồn lắm … huynh dẫn Yong ra ngoài chơi đi mà …._ Yong nói như khóc.

Seven vừa mừng vừa như không tin vào những chuyện đang diễ ra , Yong đã chủ động ôm anh và đang nhõng nhẽo một cách đáng yêu đến vậy … một việc mà trước đây dù nằm mơ anh cũng chưa bao giờ dám mơ đến … Anh run run đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Yong vào lòng , cố xoa dịu cậu …

_ Yong à… cậu ngoan đi mà … cậu không được ra ngoài đâu , bên ngoài nguy hiểm lắm …

Không một chút chần chừ , Yong bất ngờ xô bật Seven ra và đứng nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe như chực khóc , đôi môi mím lại giận hờn ….

_ Huynh không cho Yong đi chơi …hic … Yong ghét huynh rồi … ghét huynh rồi ….huhu,.._ Vừa nói Yong vừa khóc ngất lên , khiến Seven trong giây phút trở nên bối rối vô cùng , anh vội vã tìm cách ngăn cậu lại , anh bước đến vừa định ôm lấy cậu vào lòng mà an ủi thi cậu lại xô bật anh ra và càng khóc lớn hơn …

_ Yong à, cậu ngoan nào , ngoan nào… đừng đòi ra ngoài , cậu ăn trưa đi rồi… tôi sẽ mang đồ chơi đến cho cậu chơi nhé … tôi mang đồ chơi đẹp đến cho cậu chơi nhé …

_ Yong không cần , Yong không ăn luôn…. Yong muốn ra ngoài chơi , Yong ghét huynh rồi … huhuhu…. Yong muốn ra ngoài chơi …. Huynh dẫn Yong ra ngoài chơi đi …huhu..

_ Nhưng mà … _ Seven còn đang lúng túng chưa biết phải làm sao , thì Yong lại bất ngờ lao đến , cậu nhón chân rướn người , nhấn chìm Seven vào một nụ hôn ướt át …

Chỉ trong vài giây ngỡ ngàng , Seven bắt đầu đờ đẫn đáp lại nụ hôn ngọt ngào và êm ái đến kỳ lạ của Yong… đôi tay anh bất giác ôm siết lấy cậu … Nhưng trong khi Seven còn đang tận hưởng nụ hôn bất ngờ nhưng quá đỗi bất ngờ ấy , thì Yong lại đẩy anh ra … Cậu nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe vẫn còn ngân ngấn nước mắt …

_ Huynh dẫn Yong đi ra ngoài chơi … Yong sẽ hôn huynh mỗi ngày ...

Seven vẫn còn đờ đẫn vì nụ hôn , ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt đáng yêu của Yong và nhìn bờ môi hồng tươi ngọt ngào đang dẩu ra của Yong đầy khao khát …

_ Ừ… huynh sẽ dẫn Yong đi chơi … Yong hôn huynh di … _ Giọng anh trong phút chốc như lạc hẳn đi ..

Yong nhoẻn môi cười , và dịu dàng ban phát nụ hôn thứ hai … nhưng lúc này trong cái đầu tinh ranh của cậu , chỉ chú ý đến 2 điều duy nhất , cậu cần tìm mọi cách để thoát ra khỏi đây và tìm người ấy _ người đàn ông rất rất quan trọng , người mà mỗi đêm cậu đều mơ hồ nhìn thấy trong giấc mơ , người đàn ông với chiếc áo choàng dài đen bóng luôn sải những bước chân dài phía trước cậu , người mà dù cậu có kêu gào hay kiệt sức duổi theo cũng không hề quay đầu nhìn lại … dù chỉ là trong giấc mơ, nhưng trái tim cậu vẫn đau buốt như có thể chết đi chỉ vì bóng dáng đó , một người cậu biết rất quan trọng với cậu và cậu không thể không tìm người ấy …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét